16 năm qua, bóng chuyền nữ Việt Nam đã trải qua nhiều cuộc chuyển giao thế hệ. Song, dù đội hình có xáo trộn nhiều thế nào đi nữa thì tấm HCB luôn nằm trong tầm tay của các chân dài Việt Nam. Dù chưa thể lật đổ được Thái Lan nhưng 8 tấm HCB liên tiếp kể từ năm 2001 đến nay, đã cho thấy một kết quả gần như được xem là "định luật": Việt Nam không hạ được người Thái thì cũng không đội nào hạ được Việt Nam.
Tuy nhiên mục tiêu bảo vệ tấm HCB của thầy trò HLV Irisawa đã tan thành mây khói trong ngày 26/8. Chúng ta thua đau đớn 2-3 trước Indonesia trong một trận đấu mà Ngọc Hoa và các đồng đội đã thắng ván đầu.
Lối chơi của đội tuyển nữ không hẳn lép vế trước Indonesia, bằng chứng là chúng ta thắng đối thủ rất cách biệt ở ván một và ván bốn với các tỷ số 25-8, 25-15. Hai ván thua của Việt Nam trước Indonesia cũng không quá xa, lần lượt là 21-25 và 27-29.
Yếu tố dẫn đến thất bại như đã đề cập trước đó chính là ở khâu tâm lý. Việt Nam nhập cuộc không tốt ở ván năm và sớm bị dẫn điểm. Chúng ta bị Indonesia dẫn trước 13-8 nhưng bất ngờ vùng dậy, lên liền một mạch điểm để rút ngắn tỷ số xuống còn 12-13, song sau đó các cầu thủ lại chùng xuống một cách đầy khó hiểu và thua 13-15.
Thật ra thất bại của Việt Nam đã được dự báo từ trước, khi chúng ta từng thua ngược 2-3 trước Indonesia ở giải bóng chuyền VTV Cup ngay trên sân nhà cách đây chưa đầy 1 tháng. Đội hình với nhiều cầu thủ có chiều cao lý tưởng như Trần Thúy (1m90), Đoàn Xuân (1m84), Ngọc Hoa (1m83), Lê Thúy (1m80) nhưng lại thi đấu với tinh thần trồi sụt thất thường, dễ bùng nổ nhưng cũng dễ sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Như vậy sau 16 năm, Việt Nam đã đổi được màu huy chương nhưng lần này là từ bạc sang đồng. Đây sẽ là một hồi chuông cảnh tỉnh những người làm bóng chuyền. Nếu chậm tiến, chậm thay đổi từ trong tư duy, chúng ta không chỉ mất HCB mà còn có khả năng mất luôn tấm HCĐ.