“Tôi biết thế nào anh cũng gọi sớm… Nhưng thực ra, anh gọi sớm hơn cũng được, vì cả đêm qua tôi có ngủ đâu”, phải mất một lúc khá lâu nghe tiếng gió xào xào trong điện thoại mới thấy ông Hồng Minh lên tiếng. Giọng ông vẫn trầm ấm, nhưng hôm nay có thêm chút gì nghèn nghẹn…
Ông Hồng Minh cho rằng HCV lịch sử của Xuân Vinh là thời khắc hạnh phúc nhất của cả ngành thể thao và cá nhân ông. Ảnh: Quốc Bảo. |
“Tôi chẳng giấu gì anh, tôi vừa phải lau nước mắt rồi mới nghe điện thoại”, cựu Trưởng đoàn TTVN vừa nói vừa run run, dường như ông đang cố nén cảm xúc của mình. “Giờ phút này, tôi chỉ có thể nói với anh, tôi đang sung sướng, hạnh phúc, mọi thứ nó dâng trào cứ như một giấc mơ chứ không phải sự thật”.
Như chia sẻ của ông Minh, suốt quãng đời làm thể thao, dẫn đoàn đi thi đấu các giải, các nơi, cộng thêm 10 năm nghỉ hưu nữa, chưa bao giờ ông được chứng kiến một khoảnh khắc tột đỉnh vinh quang của thể thao Việt Nam như 2 giờ 15 phút đêm qua, khi lá cờ đỏ sao vàng được kéo lên cao nhất trên đấu trường Olympic.
“Anh Vinh đã làm được một điều phi thường. Nó phi thường là bởi trong điều kiện thiếu thốn mọi bề, thiếu đạn, thiếu bia điện tử, thiếu chuyên gia và công nghệ hỗ trợ tâm lý, hồi phục… Hoàng Xuân Vinh vẫn giành HCV Olympic. Tôi xin nhấn mạnh, Olympic là đấu trường danh giá nhất trong các giải đấu đỉnh cao thế giới”.
Ông Hồng Minh kể rằng cách đây nửa năm, vào dịp Tết Nguyên đán, ông có dịp ngồi cùng với một số VĐV thể dục dụng cụ, bơi và bắn súng, trong đó có Xuân Vinh. Ông bảo: “Anh Vinh ạ, chú biết cả quá trình thi đấu của anh, đặc biệt đáng tiếc là Olympic London 2012. Anh thực sự có khả năng lấy huy chương Olympic, nhưng anh đừng bị áp lực nặng nề quá ở những loạt bắn cuối”.
Tấm HCV Olympic sẽ đi vào lịch sử của Hoàng Xuân Vinh. Ảnh: Internet. |
Lời nhắn nhủ từ “bố già” của TTVN có lẽ đã khiến Xuân Vinh mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn trong những điểm số cuối cùng, qua đó lập nên kỳ tích ngoài mong đợi: một tấm HCV Olympic, cạnh tranh trực tiếp với tay súng nước chủ nhà Brazil.
“Tôi thực sự không biết phải nói gì hơn lúc này, nếu cứ nhắc đi nhắc lại những cảm xúc sung sướng, tự hào… Nhưng đúng là như thế, vì tấm HCV của Vinh là thành quả của cả một quá trình đấu tranh không ngừng nghỉ vì một sự đầu tư cho tầm cỡ thế giới, tầm cỡ Olympic”.
Ông Hồng Minh trở lại với câu chuyện ngành thể thao Việt Nam đã mâu thuẫn, tranh luận quá nhiều và quá lâu, với một câu hỏi: liệu chúng ta có thể tấn công vào Olympic, hay chỉ là tham vọng viển vông? Bây giờ thì câu trả lời đã có, và nó rất thuyết phục.
“Bắn súng là nội dung khốc liệt bậc nhất ở Olympic, nhưng anh Vinh đã chiến thắng. Một người ngoài 40 tuổi mới giành HCV Olympic, và lúc này thì Việt Nam đã làm được điều kỳ diệu, đã có tên có tuổi như bất cứ cường quốc thể thao nào trên thế giới. Tôi chẳng giấu gì anh, tôi đang nói đây mà nước mắt cứ chảy ra…”.
|